Wednesday, June 17, 2009

Nhặt nhạnh

Post của bạn Phương Thảo ở Thanh Niên Xa Mẹ, tôi không hẳn đồng ý với nó nhưng cũng đáng để suy ngẫm:

"Lê Công Định bây giờ có lẽ là người cô đơn nhất trong những người cô đơn. Anh đơn độc ngay giữa lòng dân tộc mình. Tưởng như thể anh đang đứng trước gần một trăm triệu đồng bào của mình và nói bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ mà họ không thể hiểu được. Đồng bào của anh, những con người đang sống ở tầng trệt của tháp Maslow, không thể hiểu được tại làm sao một người đàn ông thành đạt, giàu có, vợ đẹp lại có thể đặt cược sự tự do của chính bản thân mình để đổi lấy một thái độ dũng cảm dấn thân, dám sống vì lý tưởng, dám sống vì những gì mình tin, dám sống vì những gì lương tâm dạy bảo.

"Tự do và dân chủ. Chúng ta phải đấu tranh để giành lấy nó." Anh nói.

"Những khái niệm đó quá xa lạ đối với chúng tôi." Đồng bào của anh đáp. "Chúng tôi sẽ không làm điều đó. Giá mà chính phủ Hoa Kỳ có thể cho chúng tôi vay một ít tự do với lãi suất thấp theo chương trình ODA thì tốt biết mấy. Hoặc chính phủ Pháp viện trợ không hoàn lại cho chúng tôi một ít dân chủ cũng được. Nhưng tự mình đấu tranh thì không. Dân tộc này xưa nay không quen làm việc ấy. Dân tộc này chỉ quen ăn xin. Xin không cho thì thôi, chứ chúng tôi không đời nào tự mình làm việc ấy."

Lê Công Định cô đơn. Anh không hiểu nổi đồng bào của mình. Những năm tháng đói khát đã biến đồng bào của anh thành những sinh vật quái thai, ươn hèn và vô cảm. Những năm tháng ấy cũng đủ biến những khái niệm cao cả như "tự do" và "dân chủ" vốn là nền tảng của những cộng đồng văn minh trở thành một cái gì đó đáng tởm. Đồng bào của anh sẵn sàng gọi những người bất đồng chính kiến, những người đang ngày đêm ra sức đấu tranh cho họ quyền được nói, quyền được quyết định số mệnh của mình, bằng một cụm từ đầy xách mé "bọn dân chủ".

Bây giờ anh đang ngồi trong nhà giam, đợi đến ngày ra toà. Còn đồng bào của anh, họ cũng đang chờ đợi. Họ chờ đợi gì? Họ chờ đợi một phép màu, có lẽ, đến từ nước Chúa. Nơi ấy, có lẽ họ sẽ có được tự do, thứ mà họ chưa bao giờ đáng được hưởng."

4 comments:

  1. "Tầng trệt của tháp Maslow" là "tầng trệt thiên đường". Muốn gì nữa trời?!

    ReplyDelete
  2. Tầng trệt Maslow ý là nhu cầu tối thiểu thở ăn uống ngủ nghỉ bài tiết sex với lại sức khỏe thôi phỏng ạ? Thế thì cũng không sai mấy nhưng không phải tất cả.

    ReplyDelete
  3. "Xin không cho thì thôi, chứ chúng tôi không đời nào tự mình làm việc ấy." :))

    ReplyDelete
  4. Tự do cũng giống như sự phát triển, nó là quá trình (process) chứ ko phải một trạng thái (end state), luôn luôn biến đổi để hoàn hảo hơn nhưng không hề kết thúc. Nếu ở đâu mà con người bảo chúng ta tự do rồi thì coi như ở đó tự do đang dậm chân tại chỗ, và không còn sự phát triển nữa.

    ReplyDelete